Lạc Thần Hi nhìn Mục đại thiếu gia như nhìn một tên ngốc: "Không phải là quá rõ ràng sao? Người biết được số điện thoại riêng của anh không ít, thế nhưng khi anh nhận điện thoại xong lại lập tức ra ngoài chắc chắn là có chuyện ngoài ý muốn. Anh còn nói là đi gặp một người phụ nữ…. Em suy nghĩ, cũng chỉ có Lạc Thần Tâm."
Mục Diệc Thần có chút buồn bực "Vợ ngốc, em thông minh như vậy từ khi nào thế?"
"Em vẫn luôn thông minh như vậy! Không cho anh gọi em ngốc nữa, bị anh gọi đến ngốc thật rồi!" Lạc Thần Hi trừng hắn "Lạc Thần Tâm lại làm ra cái chuyện gì?"
Mục Diệc Thần khẽ nhíu mày: "Anh bây giờ cũng không biết thật giả, muốn đến xem cô ta trước, chờ anh về anh sẽ nói tỉ mỉ lại với em."
Lạc Thần Hi nhẹ gật đầu, buông lỏng cà vạt hắn: "Vậy anh đi đi, buổi tối…"
"Buổi tối tất nhiên sẽ về ngủ rồi, vừa rồi anh chỉ cố tình dọa em thôi." Mục Diệc Thần vội nói.
"Cắt, cứ như em mong ngóng anh về vậy! Tốt nhất anh đừng có về, em muốn ngủ, anh mau đi đi!"