Mục Vi Vi căng thẳng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Phó Lâm Sâm thế nhưng lại bình tĩnh dừng bước, duy trì một chút khoảng cách với cô.
"Mục tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Mục Vi Vi thấy anh ta không tiếp tục áp sát mình, mới âm thầm thở phào một hơi, thuận miệng đáp: "Những điều tôi vừa nói đều là cách làm vườn, anh có chỗ nào chưa hiểu sao? Vậy thì anh cứ hỏi đi!"
Phó Lâm Sâm hơi cúi đầu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, trầm giọng đáp: "Tôi muốn biết, anh Hi Lạc… Là ai?"
Mục Vi Vi nghe vậy, cơ thể liền trở nên cứng ngắc, mờ tròn mắt nhìn anh ta: "Anh... Anh nói cái gì? Vừa rồi anh hỏi tôi cái gì?"
Đáy mắt Phó Lâm Sâm hiện lên một tia ánh sáng đỏ khó dò, nhếch môi mỏng, lặp lại vấn đề một lần nữa.
"Đêm hôm đó cô nhắc đến anh Hi Lạc… Rốt cuộc là ai? Là người cô thầm mến à?"