Thấy thế, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Đàm Nguyệt Như bước lại đưa tay đỡ lấy cô ta, nhíu chặt mày: "Giai Đồng, con… Con sao thế? Không lẽ là ăn phải đồ hỏng? Diệc Lăng, mau gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đến!"
"Được, con đi ngay!" Mục Diệc Lăng lập tức đứng dậy.
Phó Giai Đồng vội nói: "Dì Mục, Mục nhị ca, hai người không cần phải vội, không cần gọi bác sĩ. Tôi chỉ là.. Ừm, có chút tình huống đặc biệt, không dễ chịu chút thôi… Ngồi một lát là được."
Cô ta nói một cách mơ hồ, Mục Diệc Lăng lơ ngơ, nhưng Đàm Nguyệt Như lại lập tức hiểu được ý cô ta.
"Được rồi, để dì bảo người nấu cho con một chút trà gừng đường nâu, con trước tiên đến ghế salon ngồi một lát đi."
Trần tẩu đi tới, đỡ Phó Giai Đồng đến ghế salon.
Mục Diệc Thần ngồi trên một cái ghế salon gần với cửa ra vào, trong tay cầm một tập văn kiện, đang chuyên chú xem.
Phó Giai Đồng bước nhỏ từng bước, gần như bước về phía trước.