Nghĩ cũng biết kiểu "dạy" của Mục Diệc Thần cũng không phải ý tốt gì…
Lạc Thần Hi không ngừng gật đầu. "Được rồi, được rồi, em hiểu rồi…"
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông ngón tay đang nắm cằm cô ra.
Nhưng không đợi Lạc Thần Hi buông lỏng một hơi, tay hắn sau đó liền dời xuống, vòng qua eo nhỏ nhắn của cô, bế ngang cô lên.
"Anh thấy em vẫn chưa hiểu nhiều lắm, được rồi, để anh hy sinh một lần, hy sinh một chút dạy em. Không cần cảm ơn anh…"
"Không không đâu, không cần, thật sự không cần! Tâm ý của anh em đều hiểu, hoàn toàn hiểu!"
"Không, em không hiểu!"
Mục Diệc Thần phản bác kiểu chém đinh chặt sắt, đồng thời cúi đầu nhìn vào trong ngực người trong lòng mình một chút.
Ánh mắt ảm đạm khó hiểu.
Ngoại trừ tình triều thiết tha khó nhịn, còn mang theo chút thâm trầm.
Lạc Thần Hi lập tức im lặng, một cỗ chua xót trào lên cổ họng, cô thiếu chút nữa khóc lên.