"Em có phải phát hiện giọng của mình bị khàn rồi không? Lúc nói chuyện cổ họng có đau không? Ngoan nào, cố gắng không nói gì hết, biết không?" Lạc Thần Hi lo lắng nói.
Bánh bao nhỏ bẹp bẹp miệng nhỏ: "Không biết. Đường Đường không khàn giọng, giọng nói của Đường Đường rất dễ nghe, cổ họng cũng không đau."
Đứa nhỏ ba tuổi, đúng là lúc tò mò về thế giới bên ngoài nhất, cũng nói nhiều lời nhất.
Lạc Thần Hi không cho cô bé nói chuyện, Bánh bao nhỏ lập tức liền có chút bất mãn.
Lạc Thần Hi thầm buồn cười, chỉ có thể dời đề tài khác: "Đúng rồi, Đường Đường đang ăn cháo sao? Đây là bà nội mang tới hả? Sáng nay bà nội đã tới sao?"
Bánh bao nhỏ còn chưa kịp nói. Một tiếng nói từ tính khác chen vào: "Mẹ không tới, là dì Trần đưa cháo tới."
Đầm Nguyệt Như vốn muốn đến thăm cháu gái, nhưng biết được hôm qua Mục Diệc Thần và Lạc Thần Hi cùng nhau ở lại bệnh viện, bà liền tỏ vẻ không đến nữa, để dì Trần mang cháo đến là được.