Quả nhiên, người mà Mục Diệc Thần mời đến, liền khác biệt.
Mục Diệc Thần phát hiện ánh mắt của cô, khóe miệng hơi hơi dương lên, tỏ vẻ đắc ý.
Bác sĩ Uông xem bệnh cho Bánh bao nhỏ xong, mới có thời gian quan tâm đến viện trưởng đang đứng ở cửa.
Ông gật gật đầu với viện trưởng: ''Sao lại kinh động đến cả ông nữa rồi? Tôi tới không có chuyện lớn gì cả, chỉ là đến xem bệnh cho một bạn nhỏ thôi.''
''Xem bệnh?'' Vẻ mặt viện trưởng kinh ngạc: ''Ai lại có thể mời được ngài, chỉ vì đến xem chút bệnh nhỏ cho một đứa trẻ...''
Tầm mắt viện trưởng rơi vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Mục đại thiếu, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt này nhìn có chút quen mắt.
Lại liên tưởng đến cách xưng hô vừa rồi của bác sĩ Uông...
Viện trưởng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh!
''Mục... Mục đại thiếu? Đứa bé Mục Điềm Tâm này là của ngài... Ngài...''