Nghe thấy tiếng nói từ tính quen thuộc truyền đến từ điện thoại, Lạc Thần Hi nhất thời chưa hoàn hồn lại.
Vốn là, đợi thời gian dài như vậy vẫn không nhận được trả lời, cô đã nhận định là Mục Diệc Thần chắc sẽ không đến.
Lại đột nhiên nghe thấy giọng nói vội vàng như vậy của anh, làm cô có cảm giác không quá chân thực.
Mục Diệc Thần không nghe thấy cô trả lời, giọng nói càng thêm nôn nóng: ''Thần Hi, em nghe thấy anh nói gì không?''
Lạc Thần Hi khẩn trương: ''Ừm'' một tiếng, ''Mục Diệc Thần, Đường Đường... Đường Đường đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, còn phát sốt nữa, sao... làm sao bây giờ?''
Cô vừa mới mở miệng, liền suýt chút nữa bị giọng nói khàn khàn run rẩy của mình dọa sợ.
Vừa rồi một mình ở trong bệnh viện, thương lượng với hiệu trưởng, nói chuyện với bác sĩ, cô vẫn có thể duy trì trấn tĩnh, giống như cô thật sự rất kiên cường, đối mặt với tình huống Đường Đường hôn mê bất tỉnh, vẫn có thể ung dung bình tĩnh xử lý như cũ.