Lạc Thần Hi vô thức biện bạch: "Em vừa không phải… không phải nói chuyện cùng người đàn ông khác. Trong nhà chỉ có em và Đường Đường thôi. Đều tại anh nói cái gì đồng hồ nước, hại em tưởng có người xấu gõ cửa, mới nói mấy câu đó. Em chỉ muốn nếu có ai có ý đồ xấu thì biết trong nhà còn có đàn ông mà thôi."
Lạc Thần Hi lần này giải thích xem như hợp tình hợp lí.
Nhưng mà Mục đại thiếu đang ôm một thùng dấm chua to đùng, làm sao hai ba câu có thể hòa giải?
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Em cũng biết chỗ này không an toàn? Ở Mục gia không ở, lại dọn ra ngoài! Nhanh lên mở cửa cho anh, anh muốn tự mình xem xem, trong phòng có hay không có người khác!"
Hắn dùng sức đẩy cửa vài cái, thúc giục Lạc Thần Hi mở cửa.
Lạc Thần Hi nghe đến đây, bỗng nhiên phản ứng kịp.
Tình huống vừa rồi quá quỷ dị, đến mức cô quên mất hai người đang chiến tranh lạnh, thái độ nói chuyện với Mục Diệc Thần vẫn thân mật như trước…