Nghe Bạc Đình Uyên nói, Mục Diệc Thần trong lòng có chút hồi hộp.
Bỗng nhiên có chút dự cảm không lành.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, không thể đột nhiên đổi giọng trước mặt anh em.
Nên vẫn hết sức mạnh miệng tỏ vẻ "sẽ không đi tra."
Bạc Đình Uyên thuyết phục không được, dứt khoát cũng không nói chuyện, cùng Mục Diệc Thần uống hai chén rượu liền về nhà.
Dù sao hắn cũng đã hết sức khuyên nhủ.
Nếu Mục Diệc Thần ngu xuẩn mất khôn, tiếp tục như vậy thì cuối cùng người hối hận chắc chắn sẽ là hắn!
Bạc Đình Uyên vừa đi, Mục Diệc Thần liền đứng lên theo.
Hạ Cẩn Tư ở phía sau gọi hắn: "Diệc Thần, cậu đi đâu? Không uống sao?"
Mặt Mục Diệc Thần không biểu tình: "Không uống, không có tâm trạng để uống."
Hắn mang một mặt âm trầm lái xe về biệt thự Mục gia.
Đàm Nguyệt Như còn ngồi ở phòng khách, vừa đan áo lông vừa chờ hắn.
Vừa nhìn thấy hắn người đầy mùi rượu, say khướt, cơn giận không có chỗ phát tiết.