Cùng lúc đó.
Biệt thự Mục gia.
Trên bàn cơm tối an tĩnh, có chút đáng sợ.
Bởi vì hôm nay chỉ có hai lão gia Mục gia cùng Mục Vi Vi, ba người ăn cơm.
Lạc Thần Hi cùng Bánh bao nhỏ dọn ra ngoài ở, mà Mục Diệc Thần…
"Tiểu tử thối này rốt cuộc chạy đi đâu? Đêm qua không về ngủ, hôm nay cũng không về nhà! Vợ nó cũng chạy đi rồi, còn ở ngoài lêu lổng gì nữa?"
Đàm Nguyệt Như tức giận đến mức cơm tối không nuốt nổi, quay đầu nói: "Chị Trần, đem điện thoại của tôi ra đây. Tôi muốn xem xem có phải tiểu tử này không cần vợ con nữa không!"
Chị Trần vội vàng lên tiếng, đem điện thoại di động đưa cho bà.
Đàm Nguyệt Như đang chuẩn bị bấm số điện thoại, thì bỗng nhiên cửa biệt thự mở ra.
Thân hình cao lớn của Mục Diệc Thần xuất hiện ở cửa ra vào.
Hắn một thân âu phục may thủ công màu xanh đậm, khí chất ưu nhã, sắc mặt mười phần lạnh lùng.
Lúc này chỉ có quầng thâm dưới mắt bán đứng hắn.