Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ nhất thời lấy cớ như vậy.
Đàm Nguyệt Như rõ ràng không tin cô, hừ lạnh một tiếng: "Nói đùa cái gì? Con xem mẹ là người ngu hay sao? Con bây giờ đã không đi làm ở tập đoàn SL nữa, công ty làm sao có thể phái con đi công tác? Con mang theo nhiều hành lí như vậy, rõ ràng chính là muốn bỏ nhà ra đi!"
"Thần Hi, con không phải đã đáp ứng mẹ, sẽ cùng con trai mẹ ở chung sao? Tại sao lại muốn bỏ nhà ra đi? Không được, mẹ chắc chắn sẽ không thả con đi! Bằng không chờ Diệc Thần về rồi, mẹ ăn nói thế nào với nó?"
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ…"
Lạc Thần Hi còn muốn tìm lí do, trước tiên qua cửa của Đàm nữ sĩ.
Nhưng mà Bánh bao nhỏ nghe được bốn chữ "bỏ nhà ra đi", lập tức nhớ tới lần trước Lạc Thần Hi rời nhà đi mấy tuần liền không về, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên tái nhợt.
Con bé nhanh chân chạy đến bên cạnh Lạc Thần Hi, nâng bàn tay bé nhỏ, ôm lấy đùi Lạc Thần Hi.