"Anh…Có ý gì vậy hả?...Không mang theo đủ tiền thì tạm thời không mua thôi, tôi không cảm thấy có gì mất mặt cả."
Cô từ nhỏ sinh hoạt nghèo khổ, mẹ nuôi Lục Văn Quân chỉ là người trí thức phổ thông mà thôi nên kinh tế cũng không dư dả gì.
Từ nhỏ cô đã cố gắng kiếm học bổng, còn làm thêm việc, giảm bớt gánh nặng trong nhà.
Vì thế, nghe được cái giọng điệu ta không hề thiếu tiền này của Mục Diệc Thần, còn ghét bỏ cô khiến hắn mất mặt, trong lòng cô ngay lập tức có chút không được thoải mái.
Mục Diệc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, ánh mắt thâm trầm, bỗng nhiên mở miệng: "Người phụ nữ ngu xuẩn này, lẽ nào trước giờ cô không nghĩ đến chuyện…"
Nói được một nửa, hắn dừng lại.
Lạc Thần Hi kỳ quái hỏi: "Nghĩ tới chuyện gì chứ?"
Đột nhiên Mục Diệc Thần buông cô ra, đứng thẳng người dậy, "Nếu cô không biết cách làm thiếu phu nhân Mục gia thì hôm nay tôi sẽ dạy cho cô."