Lạc Thần Hi vội vàng chạy về phòng ngủ chính, lập tức đóng cửa phòng lại.
Có thể tránh đi ánh mắt của tất cả mọi người, cô tựa ở phía sau cửa, thân thể dần dần trượt xuống, ngồi xuống đất.
Không biết làm sao, vừa mới trong giây lát, tất cả sức lực của cô tựa hồ cũng bị hết sạch.
Cô hơi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thở dài.
Bây giờ, không có người nào nhìn thấy, cô có thể tùy tiện khóc.
Nhưng cô lại đột nhiên không khóc được.
Từ bé đã ở cô nhi viện lớn lên, bốn năm trước lại gặp chuyện như vậy.
Đã sớm học được phải kiên cường độc lập, dù cho gặp phải khó khăn gì, cũng không thể dựa dẫm vào người khác, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Cho nên, đứng trước mặt những người quan tâm mình, cô có thể sẽ yếu ớt, nhưng khi chỉ có một mình, cô ngược lại rất kiên cường.
Lạc Thần Hi ngồi trên đất trong chốc lát, dần dần tỉnh táo lại.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, tìm Wechat của Phương Tử Thiến, gửi cho cô ấy một tin nhắn.