"Em..."
Lạc Thần Hi há to miệng, nhưng nói không nên lời.
Vừa rồi bầu không khí còn tốt như vậy, chớp mắt một cái mà cô đã không nhịn được muốn gật đầu nói "Em đồng ý".
Nhưng lời nói của bánh bao nhỏ lại giống như một cái búa lớn đập vào ngực của cô.
Chuyện cũ của bốn năm trước, mặc dù cô đã muốn quên đi, nhưng lại giống như ác mộng, cứ quanh quẩn mãi ở trong lòng.
Màn đêm đen kịt, người đàn ông xa lạ.
Còn nữa, là cái chết của đứa bé...
Quan trọng hơn là...
"Đồ ngốc! Nói chuyện đi!"
Mục Diệc Thần nắm lấy cằm của cô, bắt buộc cô phải ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của người đàn ông, trong lòng Lạc Thần Hi có chút hồi hộp, mồ hôi lạnh phía sau đều túa ra.
Dễ dàng nhìn ra được, Mục đại thiếu đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
Nếu như có thể, cô cũng không muốn vào lúc Mục Diệc Thần thành tâm cầu hôn cô lại đả kích hắn.