Lạc Thần Hi nói: "Sao có thể mặc kệ chứ? Em sẽ về sớm vào buổi chiều. Em đã hỏi mẹ, bà nói có thể giúp ta đưa Đường Đường đi. Còn nói hy vọng sớm có thể nhìn thấy thiết kế của em trên màn ảnh lớn! Hơn nữa, em cùng đoàn làm phim cũng không phải một đi không trở lại? Cũng có thể xin thêm mấy ngày nghỉ, trở lại thăm cô bé một chút? Còn có thể cùng nó đến đoàn làm phim chơi."
Mục Diệc Thần lần này nói không ra lời.
Hắn không nghĩ tới, mẹ hắn lại kéo chân sau của hắn!
Bà ấy rốt cuộc là đứng ở bên nào?
Sao mỗi lần đều khuỷu tay xoay ra bên ngoài?
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi: "Vậy anh thì sao?"
"Anh?"
"Không sai, anh? Em không định bỏ người đàn ông của mình, bản thân lại ra bên ngoài tiêu sái chứ?"
Lạc Thần Hi giật mình nhìn hắn: "Mục Diệc Thần, anh là người lớn rồi, còn cần em phải quản sao? Chẳng lẽ anh mới chỉ có ba tuổi?"
"Em nói ai ba tuổi? Cậu nhóc ba tuổi có thể trưởng thành như anh sao? Hửm?"