Lạc Thần Hi cất bước làm bộ như muốn rời đi.
Dù sao cô thật sự cũng không có đủ tiền để mua chất vải nơi này, cũng không có ý định chỉ bị người ta trào phúng vài câu liền cố đấm ăn xôi.
Vừa nãy cũng đã xem qua chất vải ở nơi này rồi nên không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.
Tả Hiểu Tình lấy lại tinh thần, bước một bước lớn chặn đường cô.
"Chờ đã, không cho phép cô đi!"
Lạc Thần Hi trào phúng nhếch khóe miệng, "Làm sao vậy? Cửa lớn đang mở, còn không cho tôi đi hay sao? Tả Hiểu Tình, cô coi cửa hàng này là do cô mở hả?"
Tả Hiểu Tình nghẹn một chút, nhưng rất nhanh chóng, cô ta nghĩ đến một chuyện, biểu hiện căng thẳng vừa nãy dần dịu đi và thay đổi thái độ.
"Lạc Thần Hi, nghe cô nói kìa, cô nói gì vậy chứ? Giống như thể tôi đang tấn công cô vậy! Tôi giữ cô ở lại cũng chỉ vì chúng ta là bạn học cũ. Tuy cô nghèo không thể mua nguyên liệu ở đây nhưng xem như tình xưa nghĩa cũ, tôi sẽ giúp cô một tay."