Cuối cùng, Lạc Thần Hi dùng sức của mình cắn một cái lên đầu lưỡi, mới có thể miễn cưỡng khống chế bản thân, không để mình có ý nghĩ xấu.
"Khụ khụ, cái kia... Mục Diệc Thần, anh đừng như vậy, có chuyện gì thì nói rõ ràng, động một chút lại phạt là không đúng chút nào..."
"Anh anh anh… Anh đừng lại đây, em có điều muốn hỏi anh!"
Lạc Thần Hi chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, "Đúng rồi, hôm nay người có lỗi cũng không chỉ là em? Anh chẳng phải cũng lừa gạt em sao? Anh phải nói rõ ràng trước đã!"
Nhớ lại những lời mà Mục Diệc Thần nói tại buổi họp báo sản phẩm mới, khuôn mặt nhỏ của Lạc Thần Hi nghiêm lại.
Mục Diệc Thần nhếch lông mày, ánh mắt đen rõ ràng lóe lên ánh lửa, "Có ý gì ư? Anh lừa gạt em cái gì? Đồ ngốc này, em nghĩ anh cũng ngốc như em sao? Mới bị em dụ có mấy câu thì đổi luôn chủ đề khác? Muốn trốn phạt sao, tội tăng thêm một bậc! Trừng phạt gấp đôi!"
Lão sói xám thừa cơ tranh thủ chiếm lợi.