Trên mặt Lạc Thần Tâm lộ ra nụ cười hài lòng, đắc ý hất cằm lên.
Thậm chí không thèm nhìn đến tình huống hiện tại của Thịnh Dục nữa.
Chỉ cần có thân phận Mục thiếu phu nhân này ở đây, tất cả dư luận đều sẽ đứng về phía cô ta.
Cài gì mà đạo văn, cái gì mà trộm bản thảo, mấy cái đó đều là chuyện không đáng nhắc tới!
Thịnh Dục đứng ở bên cạnh nhìn, tức đến mức muốn hộc máu tại chỗ.
Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là, muốn xông lên vạch trần bộ mặt thật của Lạc Thần Tâm.
Thế nhưng, ngay lúc này, anh ta lại có cảm giác ống tay áo mình bị nắm chặt.
Lạc Thần Hi ở phía sau kéo anh ta một cái.
Thịnh Dục hoàn hồn, đột nhiên ý thức được bây giờ không phải là lúc để ra tay.
Nhíu nhíu mày, quay người đi theo Lạc Thần Hi, rời khỏi đám người, yên lặng bước đến một góc.
Hiện tại, tất cả mọi người đều đang tranh nhau nịnh nọt Lạc Thần Tâm, căn bản không có ai chú ý đến chuyện họ rời đi.