Mục Diệc Thần nao nao, sau đó sắc mặt âm trầm xuống.
"Mẹ, mẹ vừa nói gì? Thần Hi bị người khác khi dễ? Ai dám khi dễ cô ấy?"
Đàm Nguyệt Như tức giận nói: "Còn có thể là ai? Không phải là Lạc Thần Tâm sao? Mau trở về, nếu không vợ con bị người khác chọc giận, rồi bắt con đi quỳ sầu riêng, đến lúc đó có thể ta sẽ không giúp con đâu!"
"Có chuyện gì xảy ra?!"
Năm phút sau, Mục Diệc Thần im lặng cúp điện thoại, hàn ý trong mắt dày đặc.
Mục Diệc Lăng nhìn ra được sắc mặt của hắn không tốt, bước đến, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Anh, sao lúc này mẹ lại gọi cho anh? Tìm anh có chuyện gì sao?"
Cằm của Mục Diệc Thần căng cứng, đột nhiên mở miệng: "Trác Phong, chuẩn bị máy bay, chúng ta lập tức về nước."
"... Vâng, chủ tịch!"
Trác Phong sững sờ một giây.
Mặc dù không hiểu tại sao đại thiếu gia lại đổi ý đột ngột, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều.