Chuyện này... Rõ ràng là một câu nói bình thường như vậy lại bị Mục Diệc Thần hiểu nhầm thành như thế kia!
Lạc Thần Hi nhẫn nhịn mà lườm hắn một cái, "Cái đồ lưu manh đầu toàn chứa phế liệu!"
Sau đó, nhanh chóng xoay người, không quay đầu lại mà chạy ra khỏi nhà bếp.
Sau lưng của cô truyền đến tiếng cười trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông này khiến cho mặt của Lạc Thần Hi càng thêm đỏ.
Cô không nhịn được mà che lỗ tai lại, "Đồ lưu manh, thật là lưu manh mà! Nói không lại thì giở trò!"
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo cấm dục của Mục Diệc Thần, không ai nghĩ hắn là kẻ thích giở trò đến vậy!
Lạc Thần Hi chạy về phòng ngủ trên lầu hai, ngồi ở trên giường, trong đầu nhớ lại hình ảnh trong nhà bếp lúc nãy.
Chàng trai tuấn tú lạnh lùng, dù nấu cơm ở trong nhà bếp và đưa tay ra cũng tao nhã như vậy, thong dong bình tĩnh không hề vội vàng.