Càng giải thích, ngược lại lại càng thêm bôi đen.
Lạc Thần Hi cảm tưởng như sắp ói máu đến nơi.
Mọi chuyện phức tạp như vậy, không phải chỉ dăm ba câu là có thể giải thích được.
Cô lại nghĩ ngợi, nói: "Mục Vi Vi, em ở nơi này chờ một lát, chị đi lên lầu đổi một bộ quần áo."
"Thay quần áo? Đã đến nước này lại còn muốn thay quần áo? Trực tiếp biến mất khỏi nhà tôi là được …
"Im miệng! Mục Vi Vi, em dám dùng cái giọng đó nói chuyện với chị dâu sao ? Nếu để anh nghe được em dám hỗn với chị dâu một từ thì đừng trách anh không khách khí với em"
Lúc trước Mục Diệc Thần vẫn như cũ lo lắng vì Lạc Thần Hi, cố gắng không chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Nhưng mục Vi Vi càng lúc lại càng thêm quá đáng, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là nghe không nổi nữa, nhìn không được mà bảo vệ vợ mình.
Mục đại thiếu ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.