Mục Diệc Thần cùng Lạc Thần Hi đều ngây ngẩn cả người.
Hai người cũng không hề nghĩ được, mục Vi Vi sẽ về nhà vào lúc này.
Mục Diệc Thần nhíu nhíu mày, sắc mặt khó chịu: "Vi Vi, em không phải là đang ở thành phố S học lớp ngôn ngữ sao? Sao hôm nay em dám cúp học đến đây?"
Mục Vi Vi vẫn không hề trả lời, hai mắt vẫn mở đăm đăm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mục Diệc Thần và Lạc Thần Hi đang tay trong tay.
"Anh trai, anh… Anh vừa nãy cùng với anh Hi Lạc là ở… là ở…"
Lạc Thần Hi nghe thấy ba chữ "anh Hi Lạc" mới đột nhiên nhớ tới trang phục hiện giờ mà mình đang mặc.
Khó tránh khỏi sắc mặt của Mục Vi Vi khó coi như vậy.
Cô tranh thủ thời gian mở miệng: "Vi Vi, em cứ lại gần đây đã, chị sẽ giải thích cho em…"
"Giải thích?! Giải thích cái gì?"
Mục Vi Vi mở rộng miệng, một mực lắc đầu, bộ dạng như bị đả kích rất lớn.
Không đợi cho Lạc Thần Hi nói xong đã lập tức cắt ngang.