Mục Diệc Thần cười lạnh: "Thiếu phu nhân nhà họ Mục sao? Ai đã thừa nhận thân phận đó của cô rồi? Tôi sớm đã nói rồi, lúc đó tôi cưới cô cũng chỉ vì muốn bà nội an tâm dưỡng bệnh, chỉ là kế sách tạm thời thôi."
"Nếu như cô chịu an phận thủ thường, tôi còn để cho cô ngồi trên cái ghế Mục thiếu phu nhân thêm một ngày, nếu như cô không chịu an phận… thì cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Nghe thấy những lời này, Lạc Thần Tâm hoảng sợ nhìn hắn: "Chồng à, anh… anh muốn làm gì? Em… không phải vừa rồi em đã giải thích sao? Anh nhất định phải tin tưởng em!"
Ánh mắt căm ghét của Mục Diệc Thần đảo qua, giọng nói lạnh lẽo tựa băng.
"Cô câm miệng lại cho tôi! Từ khi nào mà tôi đã cho phép cô gọi tôi là chồng rồi? Đúng là tự dát vàng lên mặt mình!"
Nét Mặt Lạc Thần Tâm đầy ấm ức: "Nhưng… nhưng mà, em… em đúng là vợ của anh mà…"
"Bắt đầu từ hôm nay thì không phải nữa rồi!"