Nghe lời này, Lục Nhã Tĩnh biến sắc.
Kéo lại bạn tốt: "Nhược Vũ, cậu đừng nói nữa…''
''Vì sao lại không nói? Tôi trái lại muốn hỏi một chút, Lạc Thần Hi, năm nay chắc cô cũng đã tốt nghiệp đại học rồi? Không biết học bá như cô rốt cuộc là học ở trường nghệ thuật nổi tiếng nào? Sau khi tốt nghiệp, lại đi làm việc ở đâu vậy?''
Bộ dáng Diệu Nhược Vũ hùng hổ dọa người, một hát một xướng với Lục Nhã Tĩnh.
Nghe thấy các cô đối thoại, tất cả bạn học ở đây đều dựng lỗ tai lên, đợi nghe Lạc Thần Hi trả lời.
Lạc Thần Hi cười cười, vô cùng bình tĩnh nói: "Nói tôi là học bá, tôi thực sự ngại không dám nhận. Ở nước Y tôi vì chút lí do cá nhân, không có cách nào tiếp tục học tại học viện nghệ thuật hoàng gia được, lúc về nước lại không đúng dịp, vừa lúc bỏ qua thời gian thi đại học, vì vậy, chỉ có thể học trường loại ba. Không cách nào so được với em họ tôi."
"A…"
Đám người đều cảm thán.