Dưới ánh nhìn mù mờ soi mói của Lạc Thần Hi, hắn lần nữa gọi lại cho Mục Diệc Lăng.
Trong điện thoại lại vang lên một tiếng "Bíp".
"Xin chào, tôi là Mục Diệc Lăng, hiện tại tôi đã đi Bắc Cực…"
"Anh không cần biết em đang ở Bắc Cực hay Nam Cực, cho em bốn tiếng, nhanh chóng lăn đến trước mặt anh, nếu không thì anh sẽ thật sự đưa em đi Bắc Cực, hơn nữa, không cần phải về nữa!"
Mục Diệc Thần lạnh lùng nhếch môi.
Sau đó, chưa được một giây sau điện thoại đã có người nhận.
"Anh anh anh… Anh ruột của em! Anh nhẫn tâm đưa em trai anh đi Bắc Cực sao? Anh chỉ có một người em trai là em thôi đó!"
Mục Diệc Thần hừ lạnh: "Không phải em muốn đi à?"
"Em…." Mục Diệc Lăng lập tức cứng họng.
Một lát sau, mới cẩn thận dò xét từng li từng tí "Anh hai, hôm qua anh vất vả rồi, hôm nay không phải nên ở cạnh chị dâu nghỉ ngơi sao? Hoặc là anh cứ tiếp tục làm chuyện hôm qua cũng được, tại sao…?"