Lạc Thần Hi buông đũa trong tay xuống, kích động nói: "Mấy tên sát thủ hôm qua đều bắt được sao? Cảnh sát điều tra ra gì rồi?
Hôm qua ở cửa hàng, mặc dù cô bận lo cho Mục đại thiếu gia, nhưng vẫn nghe được tiếng chuông cảnh báo cách đó không xa.
Mục Diệc Thần nói: "Mời cục trưởng Mạnh vào đi."
Nghe vậy, Lạc Thần Hi lập tức rời khỏi bàn ăn, đến ngồi cạnh Mục Diệc Thần.
Trác Phong lui ra ngoài, một lát sau dẫn theo một người đàn ông trung niên vào.
Cục trưởng Mạnh nhìn thấy Mục Diệc Thần, cười rạng rỡ: "Mục đại thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu, không nghĩ đến ngài có thể đến thành phố A của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh. Ngoài ra, đây là…"
Ông ta nhìn đến Lạc Thần Hi, hơi sửng sốt, không biết nên xưng hô thế nào.
Đôi môi mỏng của Mục Diệc Thần nhếch lên: "Đây là phu nhân của tôi."
"A, thì ra là Mục phu nhân! Cô và Mục đại thiếu gia thật sự là trai tài gái sắc, quá xứng đôi!"