Mục Diệc Lăng vừa xuất hiện, Lạc Thần Hi cũng lập tức từ trong mê loạn tỉnh táo lại.
Phát hiện bản thân vậy mà đang ở giữa đường lớn ôm hôn Mục Diệc Thần, khuôn mặt nhỏ của cô nháy mắt đỏ ửng lên.
Lập tức dùng sức đẩy Mục Diệc Thần ra, tránh khỏi ngực hắn.
Người phụ nữ bé nhỏ thơm ngát, mềm mại trong lòng ngực bỗng dưng biến mất.
Sắc mặt Mục Diệc Thần càng đen hơn, lại đạp thêm một cái, đạp thằng em trai ngu ngốc của mình sang một bên.
"Nhìn cho rõ đi, đây là chị dâu em! Em có thể có chút đầu óc được không vậy!"
Mục Diệc Lăng lại định nhào tới ôm đùi anh trai mình lần nữa, được nửa chừng thì bỗng nhiên dừng lại.
Ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Lạc Thần Hi, sau đó lại quay đầu nhìn Mục Diệc Thần, há miệng, chỉ hận rèn sắt không thành thép.