"Tôi không sao, chỉ là… A..!"
Mục Diệc Thần còn chưa nói xong đã cảm thấy một luồng khí nóng xông lên.
Trác Phong giật nảy mình: "Chủ tịch, ngài sao thế? Để tôi xuống phòng y tế dưới dầu lấy băng gạc, băng bó vết thương lại cho ngài."
Cậu ta nói xong lập tức xoay người chạy ra cửa.
Mục thị là một công ty lớn, có một phòng y tế riêng biệt, có thể điều trị được mấy bệnh vặt như cảm sốt cho nhân viên.
"Cậu quay lại đây cho tôi!"
Mục Diệc Thần nghiến răng nói ra mấy chữ.
"Không cần xuống phòng y tế, lấy điện thoại gọi cho thiếu phu nhân mau!"
"Hả? Có thể… Nhưng mà…."
Vẻ mặt Trác Phong mù mờ, vẫn không hiểu chuyện gì.
Chủ tịch và thiếu phu nhân tình cảm rất ân ái, nhưng khi bị thương lại không cần đến bác sĩ băng bó, ngược lại còn bỏ gần tìm xa, muốn đi tìm phu nhân của mình làm gì?
"Bớt nói nhảm, làm mau lên!"
Mục Diệc Thần lên tiếng hối thúc.