"Thỏ con ngoan ngoãn…"
Nhạc thiếu nhi vang lên một lần, tắt rồi lại vang lên tiếp.
Reo liên tục ba bốn lần, không có dấu hiệu dừng lại.
Rất dễ nhận thấy, cô con gái bên đầu dây bên kia rất cố chấp.
Cơ thể Mục Diệc Thần dần dần cứng ngắc lại, cuối cùng không nhịn được ngồi dậy.
"CMN!"
Hắn không chịu được mắng một câu!
Người phụ nữ này chắc chắn là cố ý, đổi riêng cho bé con một cái chuông điện thoại như thế.
Nghe thế này cứ như con gái đang đứng một bên nhìn bọn họ vậy, khiến cho hắn không thể nào nằm yên nổi…
Nhân lúc hắn lui ra ngoài, Lạc Thần Hi nhảy xuống giường, cầm lấy điện thoại.
"Chị xinh đẹp, sao chị vẫn còn chưa về nhà? Oa oa oa, Đường Đường nhớ chị nên không ngủ được, oa oa oa, chị mau về nhà kể chuyện cổ tích cho Đường Đường nghe đi!"
Điện thoại vừa được bắt đã nghe giọng nói đáng thương của bé con vang lên.