Lạc Thần Hi vừa giải thích vừa nhìn Mục đại thiếu gia.
Hai tay Mục Diệc Thần khoanh tay lại, nhìn cô từ trên cao, trên mặt không chút biểu cảm nào, chỉ có một đôi mắt lạnh lùng đang liếc xéo cô.
Mồ hôi Lạc Thần Hi nhỏ xuống lộp bộp.
Nhìn Mục đại thiếu gia giống như là rất tức giận nha!
Đã gọi hắn là chồng rồi, mà vẫn còn tức giận sao?!
Cái này thật không khoa học mà?
Cô đành phải nói tiếp: "A… Khụ Khụ… Còn nữa, em không có trêu hoa ghẹo nguyệt, em thề!"
"Anh cũng thấy mà, cả buổi tối em đều ở cùng Vi Vi, tuyệt đối không hề liếc mắt nhìn người đàn ông nào khác cả! Trong mắt người ta chỉ có một mình anh thôi, dù sao thì sau khi gặp được người đẹp trai, hoàn hảo như anh thì những người đàn ông khác trong mắt em đều rất khó coi!"
Lạc Thần Hi không thèm để ý gì nữa, chỉ cần không bị tra tấn bảy ngày bảy đêm thì thôi, cô vứt bỏ da mặt mình, những lời buồn nôn cũng dám nói hết ra.