Vừa rồi Lạc Thần Hi nhìn thấy Lục Triết Thanh bị xui xẻo còn âm thầm vui trong lòng.
Tên tra nam này thật không biết xấu hổ, dám bắt nạt Vi Vi nhà cô, còn dám ra tay với cô, cái này… là gặp quả báo đúng không?
Đúng là đáng đời!
Mục đại thiếu gia thật mạnh mẽ!
Tìm chồng, phải tìm người thế này!
Lạc Thần Hi vẫn chưa đắc ý xong đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Mục Diệc Thần vang lên.
Cô giật mình ngẩng đầu.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông kia đang nhìn cô chằm chằm.
Cảm giác kia… thật sự quá nguy hiểm.
Trong lòng Lạc Thần Hi ngưa ngứa, vội ho khan một tiếng "Khục! Mục đại thiếu gia, cũng may là anh tới kịp, còn nữa, thật cảm ơn anh làm rõ đúng sai, không nghe lời phỉ báng của tên tiểu nhân Lục Triết Thanh kia. Tên Lục Triết Thanh kia là kẻ bắt nạt Vi Vi, nên giáo huấn cậu ta một trận từ sớm!"
"Ách, hôm nay tới đây thôi, tôi cũng nên đi…"
Lạc Thần Hi vừa nói vừa lén lút di chuyển, muốn trốn xa một chút.