"Chết mất thôi! Sao cô không tự ngắm lại mình trong gương, tôi sẽ lấy loại người như cô hay sao? Đều tại cô, nếu không phải cô tự cởi đồ leo lên giường quyến rũ tôi, thì làm sao tôi có thể bị cô mê hoặc, bỏ lỡ người con gái tốt như Vi Vi chứ!"
Trong lòng Lục Triết Thanh vô cùng ảo não.
Anh ta chỉ muốn chơi đùa cùng Từ Mộng Nhã, ai ngờ hôm đó lại bị Mục Vi Vi bắt được tại cửa hàng.
Nếu không thì, anh ta không bao giờ muốn người khác biết được mối quan hệ của mình và Từ Mộng Nhã.
Sao lại ra tình huống xôi hỏng bỏng không như thế này chứ!
Từ Mộng Nhã đứng không vững trên giày cao gót, không kịp phản ứng, trực tiếp ngã phịch xuống sàn nhà.
Không cần nói cũng biết chật vật như thế nào.
Xung quanh truyền đến đủ tiếng cười nhạo.
"Tức cười chết mất, Từ Mộng Nhã như vậy còn không biết xấu hổ, nói bản thân tốt hơn Mục Vi Vi gấp trăm lần…"