Hai người một lớn một nhỏ này, chính là muốn ăn đứt hắn đúng không?
Hết lần này đến lần khác, hắn đều bó tay với cô!
Mục Diệc Thần lạnh lùng chờ đợi Lạc Thần Hi.
Môi mỏng khẽ nhấc: "Thực là nếu em nhất định phải đi, cũng không phải không được…"
"Thật sao, chồng ơi, anh đúng là tốt nhất."
Lạc Thần Hi reo hò một tiếng.
Mục Diệc Thần lại ho khan hai tiếng: "Nhưng mà, anh có hai yêu cầu…"
Lạc Thần Hi gật đầu như giã tỏi: "Được, anh nói đi, anh cứ việc nói!"
"Thứ nhất, phải về nhà trước mười giờ tối, thứ hai, không được trêu hoa ghẹo nguyệt! Em có biết chưa!"
Lạc Thần Hi nháy nháy mắt.
Hai yêu cầu này của Mục Diệc Thần…
Cái đầu tiên thật không thực tế.
Không cần nghĩ cũng biết, mấy cái loại vũ hội chè chén mày, ít ra cũng phải tới nửa đêm, không biết chừng còn suốt cả đêm.
Làm sao có thể.. Về trước nửa đêm cơ chứ.
Cái thứ hai thì quả thực cô không hiểu được.