Nhưng mà, Mục đại thiếu không hề bị dao động.
"Làm việc vất vả, không thể lấy cớ để trốn tránh việc nuôi con được. Đi, chúng ta cùng dỗ bảo bối ngủ."
Hắn cứng rắn ôm lấy vòng eo của Lạc Thần Hi, đưa một lớn một nhỏ trở về biệt thự.
Trong lúc Lạc Thần Hi dỗ bánh bao nhỏ ngủ, Mục Diệc Thần an vị ở trên ghế sa lông, mắt lim dim nhìn cô.
Lạc Thần Hi cảm thấy có chút lạnh gáy, một mực cầu nguyện, hy vọng bánh bao nhỏ ngủ muộn một chút.
Nhưng bánh bao nhỏ vừa nãy đã đánh người, lại hất mì vào người khác nên đã sớm mệt.
Nằm trên giường, đến một câu chuyện còn chưa nghe xong đã lăn quay ra ngủ.
Lạc Thần Hi coi như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục đọc.
"Được rồi, đừng đọc nữa, Đường Đường đã ngủ rồi, chúng ta cũng nên tính sổ một chút đúng không….."
Giọng nói trầm thấp bỗng vàng bên tai nàng.
"Mục … Mục Diệc Thần … gần đây Đường Đường hay có cảm giác không an toàn,... Em cảm thấy em vẫn nên ở bên cạnh con bé… A anh làm gì vậy?"