Mục Vi Vi không nghi ngờ gì "Vậy là tốt rồi, Đường Đường còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chị dâu đừng tức giận với trẻ con làm gì''
Lạc Thần Tâm nghiến răng nghiến lợi: ''Chị biết.''
Cô ta lại thấy, con nhóc chết tiệt kia chính là đang cố ý.
Cái gì mà không hiểu chuyện, có mà rất tinh ranh là đằng khác.
Mục Vi Vi do dự một chút lại nói: "Chị dâu… Còn cái váy của em…. Thế nào rồi?''
Nghe thấy thế, Lạc Thần Tâm chau mày: ''Váy? Váy nào cơ?''
Mục Vi Vi nói: "Lần trước chị đã hứa sẽ may cho em lễ phục để mặc hôm vũ hội tốt nghiệp, chị nhớ không? Còn ba ngày nữa là vũ hội bắt đầu rồi. Chị dâu, chị sẽ không quên đâu đúng không?''
Đáy lòng Lạc Thần Tâm bỗng chùng xuống.
Trong lòng đem Lạc Thần Hi ra phỉ nhổ.
Cái con tiện nhân này, đã đồng ý làm váy cho Vi Vi từ lúc nào cơ chứ? Lắm tiền như vậy, lại còn tự mình thiết kế, còn rảnh rỗi như thế, sao không đi mua đồ hàng hiệu cho nhanh?