Lạc Thần Tâm đã bưng ly rượu lên, tay còn giơ giữa không trung.
Lần này, cả người đều cứng lại.
Cô ta chưa từng nghĩ đến, Hồ tổng và Lưu tổng một chút mặt mũi cũng không cho cô ta, trực tiếp đi khỏi.
Cô ta là Mục thiếu phu nhân đó!
Sao bọn họ lại không để ý đến cô ta?
Lẽ nào không nhìn thấy cô ta, hay là quên kính rượu cô ta?
Mặt Lạc Thần Tâm lúc xanh lúc trắng, cầm ly rượu đặt mạnh xuống bàn, quay đầu nhìn Mục Diệc Thần, biểu lộ vẻ tức giận.
"Chồng à, anh xem hai người kia rốt cuộc là có ý gì? Vậy mà lại coi em như không tồn tại! Em đường đường là Mục thiếu phu nhân, họ không thèm nhìn đến em chính là không nể mặt anh, thật là quá đáng!"
Mục Diệc Thần nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, càng không thèm trả lời.
Vừa rồi Lạc Thần Tâm cố ý nói rất to chính là vì muốn mấy vị khách xung quanh nghe được.