Động tác của hắn rất nhanh, lúc Lạc Thần Hi muốn ngăn cản, hắn đã vào cửa rồi, còn đóng cửa lại.
Nhìn thấy hắn, mặt Lạc Thần Hi liền nặng xuống.
"Anh vào đây làm gì? Không cần ở cùng "Mục đại phu nhân" sao?"
Mục Diệc Thần nhíu mày, nhanh chân bước về phía cô.
Lạc Thần Hi lùi một bước, nhưng vẫn bị hắn nắm cổ tay lôi vào trong ngực.
"Vợ ngốc, Mục phu nhân của anh ở đây, còn người bên ngoài kia, chẳng qua chỉ là một tên giả mạo mà thôi, em cho rằng anh không nhận ra sao?"
"Tất nhiên là nhận ra được, tại sao anh còn bị cô ta đẩy ngã? Không phải là nhìn thấy mỹ nữ liền không kiềm chế được, muốn ôm ấp yêu thương đấy chứ?" Lạc Thần Hi liếc hắn một cái, lạnh giọng nói.
Mục Diệc Thần chán nản, "Anh là không cẩn thận, không cẩn thận biết chưa?"
Lạc Thần Hi nheo mắt lại nhìn hắn, "Vậy sao? Không cẩn thận cái gì? Không cẩn thận cho cô ta vào nhà hay không cẩn thận để cô ta đẩy ngã trên sô pha? Hay là…. không cẩn thận để cô ta hôn?"