Khuôn mặt nhỏ của Phương Tử Thiến trắng bệch.
Trong đầu liều mạng suy nghĩ.
Nếu thật sự bị ông bắt gặp, cô nên giải thích như thế nào?
Sớm biết như vậy, vừa rồi cô không nên trốn đi.
Quang minh chính đại ngồi ở phòng khách, còn có thể miễn cưỡng giải thích mấy câu, đợi chút nữa bị bắt từ trong tủ quần áo ra, lại nói cô cùng chủ nhân căn phòng này không có quan hệ, căn bản sẽ chẳng ai tin.
Trán Bạch Thế Huân cũng toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh.
Thực ra, anh cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.
Nếu như Phương Tử Thiến bị bắt ra ngoài, xui xẻo nhất chính là cô ta.
Bản thân Bạch Thế Huân, là người thừa kế của Bạch thị, thực ra nhiều nhất cũng chỉ bị dạy dỗ một trận mà thôi.
Nhưng Phương Tử Thiến thì lại khác.
Cô là thân tín của lão gia tử, nhưng, nếu bị phát hiện cô quyến rũ cháu ruột của ông, như vậy thì sau này cô sẽ không thể nào làm việc được nữa, còn có thể trực tiếp bị đuổi ra khỏi Bạch thị.