Nghĩ đến những việc Lạc Thần Tâm đã làm với Lục Văn Quân, còn có người đàn ông cô hằng yêu thương nhung nhớ, Lạc Thần Hi có xúc động muốn giết người!
"Hi Hi, kiên nhẫn! Hãy nhớ đến mẹ của cậu! Mục đích của chúng ta hôm nay đến đây là tìm Mục đại thiếu gia, chứ không phải đến để gây sự."
Lạc Thần Hi hít sâu một hơi "Tớ biết….."
Cô nói chưa dứt lời, bỗng nhiên, mở to hai mắt.
Thật sự không nhịn được mà mắng một câu "Cmn!"
Bởi vì, trước mặt nhiều người thế này mà Lạc Thần Tâm dám nháy mắt đưa tình với cô.
Cô nhìn gương mặt giống hệt mình lại làm ra cái động tác ghê tởm như vậy, Lạc Thần Hi thiếu chút nữa đã phát nôn tại chỗ.
"Phải làm sao bây giờ? Tớ rất muốn đến cào nát mặt cô ta, không hiểu sao trên đời này vẫn còn loại người không biết xấu hổ đến vậy!"
Tốn công tốn sức, bày mưu tính kế để được gả vào Mục gia, vậy mà lúc này còn muốn đi quyến rũ kẻ khác.
"Bình tĩnh, Hi Hi, bình tĩnh!"