Phương Tử Thiến nhìn bộ dáng thất vọng của bạn mình, kéo lấy cánh tay cô lắc lắc.
"Cậu đừng nóng vội, nói không chừng do Mục đại thiếu gia đến muộn thì sao?"
"Chỉ mong là vậy."
Lạc Thần Hi khẽ thở dài một hơi, định bước đến ghế ngồi một lát.
Vết thương trên chân cô vẫn chưa lành hẳn, đứng lâu vẫn thấy mệt.
Kết quả, cô vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cả người phút chốc cứng đờ ra.
"Sao thế, Hi Hi?" Phương Tư Thiến hỏi.
Nhìn lại, nhất thời "Cmn" một tiếng "Lạc Thần Tâm, đóa hắc liên hoa này vậy mà lại tới đây! Da mặt của cô ta còn dày hơn cả tường thành sao?"
….
Bên kia, Lạc Thần Tâm đang được một đám thiên kim tiểu tư mà mấy phu nhân nhà giàu vây quanh.
Ai nấy đều nói ra mấy lời hết sức nịnh nọt với cô ta.
"Mục thiếu phu nhân, cô thật sự là xinh đẹp quá đi mất, bộ váy dạ hội đắt như châu báu này cũng chỉ xứng với một mình thiếu phu nhân cô thôi."