Lần này Lạc Thần Hi có chút khó xử.
"Thiến Thiến à, mau bắt máy đi! Rốt cuộc là cậu đang làm gì mà không bắt máy thế!"
Tuy nhiên, dù cho cô có sốt ruột thế nào thì cũng vẫn không có ai nghe máy.
Khóe miệng Thịnh Dục lại cong lên vui vẻ "Sao thế? Ngay cả bạn cô cũng không để ý đến cô sao?
Xem ra cô chỉ có thể theo tôi về Thịnh gia thôi!"
Lạc Thần Hi cất điện thoại, ngồi vào xe.
"Không cần, anh cứ lái xe đưa tôi đến nhà bạn tôi là được."
Thịnh Dục ngẩn người "Cô không gọi điện thoại được cho bạn mình thì làm sao người ta có thể tiếp ứng cô được, lỡ như cô bị Lạc Thần Tâm phát hiện ra thì sao?"
Lạc Thần Hi cười cười "Cô ấy là bạn thân của tôi, không có chút quan hệ nào với Mục Diệc Thần cả, Lạc Thần Tâm không hề biết cô ấy, chắc chắn là không có chuyện gì đâu. Được rồi, lái xe nhanh đi! Thịnh tổng, không phải là anh muốn làm một người không giữ lời đấy chứ?"
Thịnh Dục trong lòng buồn bực.