Thang Vân Phi ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Có thể thấy cô bé đang muốn bày ra dáng vẻ hung thần ác sát.
Nhưng tiếc là với gương mặt trẻ con kia của cô ta, chỉ khiến cho người khác cảm thấy cô ta đang giả vờ ra vẻ người lớn mà thôi.
Lạc Thần Hi nhìn mà muốn cười.
Nhưng khi nghĩ đến Thang Vân Phi chính là niềm hy vọng lớn nhất giúp cô chạy trốn thì cô ngay lập tức ngậm miệng mình lại.
Cô nằm xuống giường, bày ra tư thế hồ ly tinh, ánh mắt lả lướt, môi cười quyến rũ.
"Ai da, Thang tiểu thư, em lại tới đây à? Không phải lần trước Thịnh thiếu gia đã chính miệng nói với em là em đừng bao giờ tới đây làm phiền chị nữa rồi hay sao?"
"Chị cho rằng chị là ai? Còn cho là tôi quấy rầy chị à? Chị thật sự coi mình là bạn gái của anh Thịnh sao? Vết thương của chị đã tốt cả rồi, sao vẫn không chịu đi hả?!"