Mà điện thoại của cô đã bị cô ném đi lúc chạy trốn, ở chỗ này của Thịnh Dục lại không hề có điện thoại.
Cho nên dù cô muốn gọi điện thoại liên lạc cũng không làm được.
Nhưng mà đây mới là nguyên nhân chính.
Quan trọng nhất chính là hai chân cô đều bị thương không nhẹ, dù đã nằm trên giường bảy ngày rồi cũng chưa bình phục lại hoàn toàn.
Hiện tại thật ra cô có thể nhịn đau xuống giường đi vài vòng.
Nhưng nếu như muốn chạy trốn thì thật sự không làm được.
Trong tình trạng thế này làm sao có thể trốn thoát dưới sự theo dõi của một đám bảo vệ chứ?
Lúc cô đang buồn bực thì tiếng gõ cửa vang lên.
Thịnh Dục đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy cô đang ngồi trên bệ cửa sổ, anh ta nhíu mày.