Nghĩ tới chuyện này Mục Diệc Thần cũng không dám tùy tiện đưa bé con đến phòng ngủ của mình nữa.
Dứt khoát ôm bé con trở về phòng của bé, sau đó tự mình dỗ dành bé con thật lâu trước khi bé thiếp đi. Thế nhưng trong lúc ngủ bé con dường như cảm thấy bất an, cứ trở mình qua lại, trong miệng vẫn không ngừng gọi "Đại tỷ tỷ…"
Giọng nói vô cùng đáng thương.
Mục Diệc Thần thấy vậy, lông mày hắn lại lần nữa nhíu chặt.
Trực giác của bánh bao nhỏ rất chính xác.
Không lẽ, thật sự có vấn đề sao?
Nhưng mà.. Chuyện này sao lại có thể?
…..
Trên đường núi.
Một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang lao đi với một vận tốc vô cùng nhanh.
Sắc mặt Lạc Thần Hi tái nhợt ngồi dựa vào hàng ghế sau, cô nhìn người đàn ông ở ghế lái, nói bằng giọng yếu ớt "Thịnh tổng, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải anh đúng lúc xuất hiện thì tôi có lẽ đã…."