Mục Diệc Thần lại sững sờ.
"Dì thối tha? Dì thối tha gì?" Hôm nay đã là lần thứ hai hắn nghe được xưng hô này từ miệng bé con.
Bình thường bé con là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, dường như sẽ không bao giờ nói ra những xưng hô hạ thấp người khác như vậy.
Chỉ có Bạch Tâm Hinh, vì cô ta dám bắt nạt cô gái của hắn nên mới bị bé con thưởng cho cái danh xưng "Dì xấu xa."
Hiện tại sao lại có thêm một "Dì thối tha"....
Nhưng mà ở đâu kia chứ?
Hôm nay không hề có ai bắt nạt đại tỷ tỷ của bé, chỉ có mỗi bé con bắt nạt đại tỷ tỷ của mình thôi.
Mục Diệc Thần cho rằng bé con chỉ là thuận miệng nói ra, không hề để trong lòng, hắn vẫn như cũ ôm lấy bé con đi ra ngoài.
Bé con nổi giận nắm chặt lấy cổ áo của ba ba, thân thể nhỏ vươn đến trên bả vai hắn, cái miệng nhỏ lại kề vào tai hắn lớn tiếng nói.
"Đường Đường không cần dì thối tha kia, chỉ cần đại tỷ tỷ!! Ba ba xấu, con không thích dì thối kia!!!"