Đàm Nguyệt Như bởi vì chuyện bánh bao nhỏ, ba năm trước không cho cô ta một ánh nhìn hoà nhã nào.
Thêm vào Lạc Thần Tâm vốn không muốn nói chuyện với người lớn.
Vì thế, từ trong đáy lòng của cô ta phản cảm với Đàm Nguyệt Như.
Chỉ vì ngụy trang thành một hình tượng người vợ mẫu mực, mới miễn cưỡng đi lấy lòng đối phương mà thôi.
Bây giờ vừa nghe, Đàm Nguyệt Như không cần cô ta ở bên cạnh ở lại, thì Lạc Thần Tâm thực sự mừng rỡ, lập tức xoay người, muốn rời khỏi.
Nhưng cô ta mới vừa mới đi đến cạnh cầu thang, thì nhớ ra cái gì đó, xoay người quay đầu lại.
"Híc, đúng rồi, mẹ..."
"Làm sao vậy?"
"Mẹ, cái kia..." Lạc Thần Tâm cố ý làm ra vẻ mặt không biết làm sao, nhăn nhó một lúc, mới nói: "Con nghe nói, Mục gia chúng ta có một bộ trang sức hồng phỉ thúy, trong cuộc đấu giá tại nước Y có giá cao đến mức…"
Đàm Nguyệt Như hơi run run, "Không sai, có, sao vậy con?"