Lạc Thần Hi gần như muốn khóc lên.
Ôm chặt lấy bánh bao nhỏ, cố gắng dùng sức hôn lấy hôn để trên mặt của bé mấy cái.
"Đường Đường, lúc chị không ở đây, thì em nhất định phải ngoan ngoãn có biết hay không? Nhất định phải nghe lời bà nội và ba ba, nếu như cảm thấy không vui, hay có người bắt nạt em, thì phải lập tức chạy đến tìm bọn họ, có biết hay không hả?"
"Ừ!"
Bánh bao nhỏ nghiêng cái đầu be bé, hôn đáp lại.
Hoàn toàn không nhớ rõ đến chuyện bị cô đẩy ra hồi nãy.
"Chị nhanh làm việc đi, làm cho Đường Đường những chiếc váy thật xinh đẹp nha!"
Lạc Thần Hi không dám đáp lại, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ lo vẻ mặt khóc lóc của mình bị phát hiện ngay lập tức.
Cô trực tiếp nhét bánh bao nhỏ vào trong lồng ngực của Đàm Nguyệt Như.
"Mẹ,... vậy con đi nha... còn có Vi Vi, hẹn gặp lại..."
"Ừm, đi đường cẩn thận nhé."
"Chị dâu tạm biệt! Đừng quên lễ phục của em nha!"
"Tạm biệt chị~ "