Sẽ không phải cố ý nói nói mát, trào phúng cô đấy chứ?
Nhưng mà, Đàm Nguyệt Như vừa nói với cô xong, thì quay sang bánh bao nhỏ.
Sờ đầu bé, dạy dỗ, "Đường Đường, cháu đã hơn ba tuổi rồi, không thể cứ tùy hứng như thế. Chị của cháu có việc, phải đi làm, sao cháu cứ quấn quýt lấy con bé mãi được cơ chứ?"
Bánh bao nhỏ chu chu cái miệng nhỏ, oan ức mếu máo nói, "Nhưng mà... Đường Đường muốn cùng chị ở chung một chỗ mà. Chị phải rời đi, nên Đường Đường không nỡ..."
Lạc Thần Hi trong lòng có chút hơi hồi hộp.
Bánh bao nhỏ nói như thế, khiến cho cô khó chịu không thở nổi.
Chị phải rời đi...
Tuy biết rõ, bánh bao nhỏ nói "rời đi", cùng chuyện cô thực sự phải "rời đi", vốn dĩ không phải cùng một chuyện.
Nhưng mà, cô thật sự có thể cảm giác được, nội tâm mẫn cảm của bé con, đã nhận ra được cô có chút gì đó không đúng.
Vì thế, buổi tối ngày hôm qua, bánh bao nhỏ mới quấn quít lấy cô không muốn đi ngủ như thế.