Cửa xe mở ra, Mục Diệc Thần xuống xe, cơ thể cao lớn mang theo khí thế ác liệt, bước nhanh đến.
Nhìn thấy Bạch Thế Huân đứng ở trong sân, thì sắc mặt của hắn âm trầm.
"Bạch Tâm Hinh đâu rồi hả? !"
Bạch Thế Huân hít sâu một hơi, "Diệc Thần, cậu bình tĩnh một chút đi. Tôi đã dẫn Tâm Hinh đi rồi."
"Chuyện này, tôi thật sự cực kỳ xin lỗi cậu. Nhưng mà, dù sao Tâm Hinh cũng là em gái của tôi, tôi không thể giao nó cho cậu được. Nếu như cậu tức giận, thì cứ nhằm vào tôi…"
Còn chưa dứt lời, thì Mục Diệc Thần đã vung nắm đấm đến.
Vừa nãy trên đường hắn chạy đến, đã nhìn thấy trực thăng cất cánh, có linh cảm không lành.
Nghe được lời nói chắc chắn này, thì lửa giận nhịn lâu cuối cùng cũng bộc phát!
Bạch Thế Huân không trốn, trực tiếp bị hắn đánh đến mức ngã nhào trên mặt đất.
Mục Diệc Lăng thấy thế, thì nhanh chóng bước xuống từ trên xe, ngăn cản Mục Diệc Thần.