Lạc Thần Hi kinh hãi.
Nhanh chóng bật đèn, thì quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế salông trong góc tường, cơ thể thon dài cao lớn tựa hết trên ghế, trên tay còn kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt có chút tiều tụy.
Mục Diệc Thần nhìn sang phía cô.
Đáy mắt lóe lên một ánh sáng thâm trầm khó đoán.
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, "Sao anh ở trong phòng vậy? Sao lại không bật đèn? Dọa tôi sợ hết cả hơn. Không biết anh đáng sợ như thế thì sẽ có thể hù chết người ta hay sao?"
Mục Diệc Thần nhìn cô, không lên tiếng, trên mặt cũng không hiện ra biểu cảm gì cả.
Lạc Thần Hi phát hiện bên trong cái gạt tàn thuốc cạnh tay của hắn có mấy cái tàn thuốc, thì ngay lập tức bất mãn mà mở miệng.
"Sao anh hút nhiều như thế? Lần trước không phải đã từng nói với anh, hút thuốc không tốt với cơ thể của anh hay sao? Anh cũng đồng ý cai thuốc rồi! À đúng rồi, Đường Đường đã ngủ hay chưa?"